Chiều làng tôi,
Nắng chia đôi.
Vàng hoe vạt nắng – Chiều trôi mơ màng
Hoàng hôn níu bóng ngày tàn
Lơ thơ bám đọt mấy hàng cau xa
Đưa văng vẳng tiếng “tù và”
Như là báo hiệu đã qua hết ngày
Phía trời xa,
Cánh cò bay
Đồng thênh thang rộng, nắng phai trong chiều
Đường làng mờ bóng cô liêu
Ngày qua chầm chậm…nắng liêu xiêu buồn
Trời sầm sập tối…
Đêm buông…
Trên cao màu ráng còn vương cuối trời
Dưng không lòng thấy bồi hồi
Nhớ sao là nhớ…một thời đã qua.
Làng tôi dưới nắng chiều tà
Hoàng hôn chập choạng… là đà sương rơi
Vẫn trong tôi suốt cả đời
Dù cho vật đổi sao dời… Không phai!
Sơn Phương
(Tây Ninh)