Ngày anh đến… em tập nhìn ra biển
Nước dập dềnh biển đẹp rất nên thơ
Sóng dỗi hờn nên hay giận vu vơ
Rồi ập tới hôn bờ… trong cơn khát…
Biển cứ thế vẫn đem dòng nước mát
Ôm ấp thuyền bát ngát giữa trùng khơi
Biển và thuyền mang nỗi nhớ đầy với
Khi thuyền phải rời xa bờ bến đợi…
Em giống biển… cũng nhớ anh vời vợi
Anh là thuyền… gởi nỗi… nhớ vào em
Ngắm biển xanh lòng lại thấy khát thèm
Được như sóng… hôn bờ em… dào dạt
Biển chiều thu mưa rơi… rơi từng hạt
Như nhớ ai đếm hạt nhớ vơi đầy
Mang yêu thương thả lên những cành cây
Gởi gió ngàn cùng mây… ra biển cả…