
Thảm quá thảm nước vây khắp chốn
Miền Trung ơi thương tổn dài lâu
Chạnh lòng mắt rớt lệ sầu
Đời sao lắm cảnh khổ sâu…hỡi Trời.
Rời Quê đã chơi vơi kiếm sống
Để bầy Con trông ngóng ở nhà
Lìa Cha bỏ Mẹ bôn ba
Vào Thành Phố lớn kiếm mà áo cơm.
Nay Bão Lũ như bơm thêm khổ
Cầu đường hư đâu chỗ về quê
Nát lòng đau đớn muôn bề
Làm sao về được cận kề gia cang .
Con thơ dại mênh mang ruột đứt
Mẹ cha già day dứt không an
Theo dòng Thời Sự xốn xang
Miền Trung trời hởi…vỏ vàng khổ đau…