Bài thơ số 7 – Phương Huyên

y nghia son so 7
Em đặt vòng hoa trắng lên tên anh rồi

Những bông hoa qua bao nhiêu tháng ngày

Như nỗi đau đã cũ

Đêm nay Hà Nội mưa

Em từng yêu anh

Như yêu ngày xưa

Vườn ổi trái vàng, cây táo trĩu quả

Cô bạn hàng xóm má tròn

Những bông hoa biết nổ giòn tí tách

Con chim khướu chân vàng sổ lồng bay mất

Ngày mưa đi học

Giấy vở ướt nhèm

Em từng yêu anh như yêu ngôi nhà em

Ngày mưa mối đùn bay phấp phới

Con thạch sùng mầu hồng hay chắt lưỡi

Con mèo đuổi chuột chạy lăng xăng

Chiếc bàn gỗ hai mươi mấy năm

Em từng yêu anh và em thương anh

Như thương bố mẹ và thương em gái

Mẹ hay mắng vì em nhiều vụng dại

Bố em hiền chẳng bao giờ phạt lỗi

Cô em gái có đôi mắt sáng bừng

Một cô bé nhiều nghi hoặc

Không bao giờ bị đòn mà khóc

Vì ai cũng phải học cười

Học lớn lên, đau khổ và làm người

Chỉ có em để nước mắt rơi

Em từng yêu anh và thương nhớ khôn nguôi

Tình yêu bắc cầu qua ngăn cách

Cuộc đời ảo và tình yêu thật

Em yêu anh như yêu điều đã mất

Loài hoa nào rụng trắng tuổi hai mươi

Hà Nội những ngày mưa rã rời

Những cây xanh trút lá xanh tan tác

Em từng yêu anh như yêu nỗi cô độc

Nỗi cô độc của những người đang sống

Những người đi tìm hạnh phúc

Dù biết trước chỉ là thất vọng

Mà vẫn phải đi

Em từng yêu anh, như yêu sự say mê

Em soi vào tâm hồn anh thật sâu, cho tới đáy

Như hiểu về đêm lạnh và thanh củi cháy

Như hiểu bao nỗi đau khổ trên đời

Con người sống và nhẫn tâm hết thảy

Dù ai cũng cố tìm lấy một bàn tay

Em yêu anh như yêu tất cả những nỗi buồn

Như em lạc loài, như anh đơn độc

Chiều nay trên đường có một gia đình tang tóc

Như những người yêu chia tay

Một cụ già ngồi dưới mưa bay

Một người khách, giữa sân ga chen chúc

Cả trần gian toàn là người cô độc

Những người nói không ai hiểu được

Em yêu anh vì anh chỉ một mình

Anh luôn chọn lầm và anh giống em

Chúng ta chỉ có một nỗi buồn không năm tháng

Em đặt vòng hoa trắng lên tên anh rồi

Chúng ta gặp nhau quá sớm

Và chia tay nhau quá muộn trong đời

Chiều nay mưa rơi khắp trời

Nỗi cô đơn mênh mang

Nỗi cô đơn viễn xứ

Em không giữ được tình yêu vì em không có gì cả

Chỉ có nỗi buồn mà anh đã có

Những nỗi buồn làm cay đắng lòng nhau.