Anh đi về phía khôn cùng
Núi sông ngăn cách trập trùng thời gian
Anh đi buồn bỗng mênh mang
Niềm đau chan chứa hai hàng lệ rơi
Anh đi thân xác rã rời
Trái tim đau đớn, nụ cười héo khô
Anh đi cá lặn mặt hồ
Biển thêm dậy sóng đẩy xô con thuyền
Anh đi mưa ướt mọi miền
Trời mây bão tố, bình yên hết rồi!
Anh đi sương rớt trắng trời
Chim kia rã cánh, nghẹn lời đau thương
Anh đi thức trắng đêm trường
Nằm nghe tiếng dế mà thương phận mình
Anh đi hoa chẳng còn xinh
Trầu không còn thắm duyên mình dở dang
Anh đi em bỗng bàng hoàng
Dạ nghe đau xót,đời tang tóc buồn
Anh đi giấc ngủ chập chờn
Yêu thương ngăn cách tủi hờn tháng năm
Đông về lạnh giá căm căm
Cơm không muốn nuốt… anh nằm nơi đâu?
Hai ta xa cách hai đầu
Nhớ thương, thương nhớ bạc màu tóc em.
Sơn Ca
(Thùy Linh Nguyễn/ Thái Nguyên)