
Đời người như chiếc lá thôi
Non xanh rồi héo bồi hồi rụng rơi
Trăm năm chạy đuổi theo đời
Gót mòn chân mỏi tả tơi tâm hồn
Đời tàn như nắng chiều hôn
Màn đêm buông xuống vùi chôn kiếp người
Ai mang hơi ấm nụ cười
Trải tình thương mến khắp mười phương xa
Ai đi trong tiếng hát ca
Tây phương cực lạc dặm xa ai về?