Ánh trăng rừng cọ – Nguyễn Đình Chiến

anh trang 700

Mải mê nào để ý gì đâu

Đêm buông xuống tự bao giờ chẳng rõ

Ngỡ quên mất con đường về xóm nhỏ

Khi sương mờ giăng biếc cả triền thung.

Ấy là khi tôi về đến cửa rừng

Đặt ba lô tựa vào lưng cây cọ

Tôi gặp lại vầng trăng thuở nhỏ

Vẫn đợi chờ trên tán lá xanh.

Rừng cọ bỗng xòe muôn tia sáng vây quanh

Qua khe lá những đường gân óng muốt

Trăng giọt sáng tưởng đưa tay hứng được

Ánh men vàng trên sắc biếc loang nhanh.

Đâu những ngày xưa tôi ngủ ngon lành

Trên lá cọ những đêm trăng hóng mát

Để lại trên lưng bao vết hằn nan quạt

Lá cọ xòe ôm ấp tuổi thơ tôi.

Trung du ơi mưa nắng mấy mùa rồi

Rừng cọ đã bao lần ra lá mới

Mái nhà tôi đã mấy lần lợp lại

Mẹ và em mấy lượt tiễn chân tôi.

Nhớ nơi đây bên gốc cọ đang ngồi

Tôi đã khóc thương mẹ về lủi thủi

Cả em nữa có lần tôi dằn dỗi

Chẳng nhận quà em gửi lúc ra đi.

Tay mon men những gốc cọ xù xì

Sương đã ướt hàng rễ nâu mới mọc

Thương đất quê đã bao đời khó nhọc

Nhưng như cọ làm sao tôi bỏ được vùng đồi.

Cứ thế nôn nao hết đứng lại ngồi

Bóng tối ngả vào bụi cây lúp xúp

Nghe tiếng động một bầy chim cút

Vụt bay vào trong khoảng biếc mênh mông.

Thôi phải về kẻo mẹ tôi mong

Em sốt ruột lại ra chờ trước ngõ

Nhưng tôi biết đêm nay không thể ngủ

Trăng lại theo về trên mái cọ nhà tôi.

1986