Bài thơ viết bên cửa sổ ngôi nhà không phải của mình – Lương Ngọc An

tho hay

Khuya lắm rồi

Dừng chân phố vắng

Bên kia đường có ngôi nhà không phải của mình…

Nơi ấy chưa một lần ta đặt chân

Nhưng ta biết nó xinh và thơm tho như gương mặt người vợ

Nó đầy đủ và viên mãn như nụ cười trên môi người chồng

Ngôi nhà ấy giờ này chỉ một ngọn đèn duy nhất sáng sau ô cửa nhỏ…

Lâu lắm rồi

Mùa thu đã đem ta trả cho mùa đông

Bên cửa sổ ngôi nhà không phải của mình…

Lâu lắm rồi

Người đàn ông dắt tay người đàn bà đi qua ta vào ngôi nhà của họ

Những ngọn đèn lần lượt bật rồi tắt, nhưng chẳng có ngọn đèn nào của ta ở đó

Những ô cửa lần lượt mở rồi khép, và cũng không có ô cửa nào là ta…

Lâu lắm rồi

Tuổi trẻ đã đi xa

Sợi tóc rung lên tiếng ngân của những dây đàn phủ bụi

Bên ngôi nhà không phải của mình…

Lâu lắm rồi

Nơi đó bát đũa đã ngủ say trong chạn

Nước đã thôi xối trong bồn tắm

Lâu lắm rồi

Bản giao hưởng từ chiếc radio hình như đặt ở đầu giường đã được vặn nhỏ lại

Những bóng người đã thôi thấp thoáng sau khung cửa sổ

Ngoài này vẫn gió

Tiếng thở dài không biết giấu đi đâu

Rồi đèn tắt như đã chờ từ lâu

Đốm sáng sau cùng vừa khuất

Để lại bên ngoài: ta, đêm và mùa đông

Bên ngôi nhà không phải của mình…