Bài thơ Người không muốn nhớ là câu chuyện viết về một người con gái mà anh chẳng thể nào quên. Dẫu bao nhiêu năm tháng có vô tình thế nào đi chăng nữa. Để rồi khi anh nghĩ rằng câu chuyện xưa cũng chỉ còn là dĩ vãng nhưng rồi trong tim vẫn vẹn nguyên.
Bài thơ Người không muốn nhớ
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Có một người mà ta không muốn nhớ
Chẳng thể quên mãi nằm ở trong tim
Có dĩ vãng ta không muốn đi tìm
Sao cứ quay về đêm đêm thổn thức
Tưởng chuyện xưa đã chìm trong ký ức
Có ai ngờ trong lồng ngực vẹn nguyên
Bao năm rồi vẫn nhớ một cái tên
Dẫu biết người xưa đã quên ngày ấy
Thuở em mười lăm anh vừa mười bảy
Học chung trường gặp nhau thấy vui tươi
Anh thích em một cô bé hay cười
Em mến anh là một người khác xã
Ta thường đi chung trên con đường đá
Mùa đông gió lùa mùa hạ mưa rơi
Rất tự nhiên tình yêu đến bên đời
Mình chia tay hai chân trời xa cách
Duyên không thành em không hờn không trách
Chỉ buồn thôi khi xa mặt cách lòng
Tình dở dang sao vẫn nhớ vẫn mong
Dù biết chắc người ta không trở lại