Bài ca dao về trăng – Lâm Hảo Dũng

mat trang

trăng treo bảng lảng bên vàm

sầu ai làm những tiếng đàn xôn xao

khuya về con hạc bay mau

nhà tôi bên ngõ phai màu rêu xanh

trăng treo em khóc một mình

cái thôn hiu hắt, cái đình xác xơ

cái tôi buồn bã ai ngờ

theo sông làm một ván cờ rủi may

trăng treo sợi tóc lung lay

sợi tôi giếng cạn nước ngày xưa xa

nhớ trường nhớ ngọn roi da

nhớ em thước kẻ khóc òa hổ ngươi

trăng treo như thể trăng cười

một hôm rước xóm vắng người yêu ma

cũng đành cắt thịt chia da

chờ mai bông súng sau nhà héo hon

trăng treo ai biết trăng buồn

hỏi em cọng lúa nàng thơm ngậm ngùi

gió đưa em đến bên tôi

chỉ trăng nhớ tuổi đôi mươi bồi hồi

nhớ chiều rợp tiếng chim vui

nghe ai hẹn kiếp luân hồi có nhau

trăng treo tôi khỉ tôi hầu

tôi đi dưới đất lộn đầu trên cao

khi buồn vẽ mặt bôi râu

nhìn xem lũ quỷ không đầu xưng vương

khi em đảo ngược thần hồn

thấy tôi cải tạo mười năm chưa về

khi tôi lúc tỉnh lúc mê

lúc ăn cỏ dại bên lề ruộng hoang

ví dù đức Phật Kim Cang

cũng nghe nước mắt chảy tràn chúng sanh

trăng treo phát nguyện tâm thành

một tôi xuống tóc tụng kinh Di Đà

cái thời độc vật ra ma

cái tâm tự tại giữa nhà Việt Nam

trăng treo em kết hoa tràm

hoa sen còn để chiều lên lễ chùa

hoa bần ngại nỗi vị chua

hoa mây giăng mắc bao mùa lao lung

trăng treo diệu nước diệu sông

diệu tôi cứu khổ ai lòng đói meo

lội từ sông cái Sa Keo

về ngang Mỹ Phước chim chiều kêu thương

trăng treo ngọn ráng bên đường

phải con trăn của “Tà Xuông” xổng chuồng

hết thời nuôi rắn tìm quên

mà nghe khuya đập nỗi niềm nhục thân

trăng treo tôi có một lần

hỏi tên tôi để không lầm lẫn tôi

cái khung trại đứng ven trời

cái tôi là một bóng người mỏng manh

trăng treo sáng đủ trăm cành

còn tôi con thú thu hình thảm thay

em hiền em cũng đâu hay

bạn tôi năm ngoái xuôi tay mấy người

trăng treo lũ quạ lũ dơi

lũ mang mắt cáo đổi đời đổi tên

đổi ngày mặt nhựt ra đêm

trong tôi vừa cháy lửa rừng khói ươm

trăng treo mùa nước xa nguồn

dường như em kéo chỉ buồn phải không?

thôi về hái búp hái bông

hái dây bình bát mình trồng trước sân

hái em con mắt tôi nằm

con sông tôi lội theo dòng nước xưa

mẹ buồn sợi tóc đong đưa

chờ tôi ngủ dậy những mùa ấu thơ

trăng treo tự cổ đến giờ

có nghe đèn đóm phai mờ oán than

riêng tôi tiếc phận da vàng

buồn khô mấy lớp vẫn hoàn buồn ơi!

trăng treo ông giáo làng tôi

nhờ xiêu mái dột giận đời đi hoang

cọc cành nhịp guốc khua vang

vời trông lũ trẻ hai hàng lệ sa

trăng treo quan án quan tòa

cái quan đánh bộ mất nhà mất con

mất em đùa gió sân trường

mất tôi “đại học công nông” mấy mùa

trăng treo thằng tướng thằng vua

thằng hay khoác lác vẽ bùa đeo chơi

thằng ôm súng đứng trông trời

thằng tham lam chứa bạc mười bạc trăm

những thằng để mất Việt Nam

cái gươm chính khí hẹn lần khất mai

ngậm ngùi tôi nhớ ông Hai

từ cao nguyên xuống đầm lầy chết thiêng

trăng treo ông Vỹ ông Hưng

ông Năm ông Cẩn xanh hồn nước tôi

cái ông binh nhất bỏ đời

vinh danh hơn những thằng tôi mọn hèn

lạy em mấy vạn quan tiền

mấy năm tù ngục mấy miền đạn bom

lạy em quên những hờn căm

chờ trăng sáng lại ao đầm núi sông

lạy em một lạy cuối cùng

cho tôi quên hết nỗi buồn lưu vong