Bài ca dao về gió – Lâm Hảo Dũng

ttlb

gió đưa tôi lạc về đâu?

mà xa cỏ nội xanh màu cố hương

gió đưa nhớ buổi khai trường

ván thưa nhớ cột cõng buồn ấu thơ

gió đưa em khóc bao giờ

mà bông điên điển xác xơ giữa trời

gió đưa bỏ lại mình tôi

đồng không giếng cạn nhớ hồi tuổi xưa

gió đưa con én Nguyễn Du

đã bay nghìn dặm nẻo mù mịt xa

gió đưa xót nụ hoa cà

xót cây chùm gởi bên nhà lắt lay

gió đưa cúc huệ lan này

hỏi thăm tịnh xá hỏi thầy Giác Tâm

gió đưa hồn bướm bâng khuâng

cái duyên đạo hạnh cầm bằng bỏ đi

gió đưa ngày tối mai khuya

tôi theo trăng ngủ xá gì nắng mưa

gió đưa hương ổi hương dừa

nghe thương thương quá hương thừa bông cau

gió đưa em mốt ăn trầu

gửi tôi cái tuổi trâm bầu ô mai

gió đưa con Cám đi hài

Tấm thân hèn mọn sầu lây một đời

gió đưa từng khóm rau mùi

từng cây so đũa từng lời mẹ khuyên

gió đưa bụi lát lạt hiền

ru tôi chiếc võng du thuyền ngàn năm

gió đưa sông rạch ao đầm

kinh mương hồ sánh bào lung được nào

gió đưa cành lựu xanh xao

về nghe con mắt đỏ ngầu vì thương

gió đưa cái thưở trạng ngươn

kiệu tôi đi trước dễ chừng em sau

gió đưa chiếc lọng trên đầu

trao trâm em giắt trả sầu cho mây

gió đưa con nhạn lạc bầy

thu không vẳng lại tiếng chày tụng kinh

gió đưa lá rụng sân đình

buồn tôi vừa đủ riêng mình tự thiêu

gió đưa này gốc me keo

này bông bụp đỏ quê nghèo của tôi

gió đưa cát lở sông bồi

bỗng dưng yêu một tiếng cười cuối thôn

gió đưa bong bóng xà bông

mười năm hồ dễ quên lòng được sao?

gió đưa phượng nở trên cao

cái ve ở lại ôm sầu kêu vang

gió đưa em lạnh tuổi vàng

chiều mưa em để tóc lang thang buồn

gió đưa mẹ lạy mười phương

lạy bà Thánh Mẫu La Sơn rất hiền

gió đưa thân sậy nghiêng nghiêng

thương em cái rẫy chim quyên biếng về

gió đưa cọng mác bên bờ

cảm thân hiu quạnh kéo cờ lau thưa

gió đưa – ừ nhỉ – gió đưa

thuyền đi bỏ nước dật dờ trôi xuôi

gió đưa đồng điếu quan mười

cũng nghe đâu đó giọng cười triết nhân

gió đưa tình quận thôn làng

ngó ra chỉ thấy tiếng đàn Xuân Thu

gió đưa này nhé Mỵ Châu

chiếc lông ngỗng trắng xây mồ Cổ Loa

gió đưa em hỡi Cúc Hoa

để tôi thắp đuốc mù lòa tìm em

gió đưa Phù Đổng Thiên Vương

nhớ vua Hùng nhớ An Tiêm bị đầy

gió đưa hiền tướng Lê Lai

một tôi Nguyễn Trãi viết bài Bình Ngô

gió đưa Nhạc, Huệ, Lữ, Hồ

Bần nông dựng nổi cơ đồ Tây Sơn

gió đưa theo nhịp trống dồn

giục tôi nhớ nước nhớ hồn Việt Nam

gió đưa em áo nâu sồng

thoảng trong sương sớm hương tràm mới lên

gió đưa trên nóc Tây An

thương ai hiền sĩ từ quan giúp đời

gió đưa cái nhịp luân hồi

có em giấu mặt nhìn tôi tội đồ

gió đưa lục tỉnh Cần Thơ

Sài Côn đã mất, Cần Giờ cũng tan

gió đưa theo tiếng hát chàng

kéo quân bại trận quy hàng được ư?

gió đưa mồ cụ Thủ Khoa

còn nghe cái thuở an nhà yên dân

gió đưa khăn trắng khăn rằn

chiếc khăn nào để công bằng chính tâm?

gió đưa em ngủ cho ngoan

chờ mai châu thổ nối liền cao nguyên

gió đưa búp nụ trà sen

để yêu thêm chút hương huyền cà phê

gió đưa chỉ một lần về

trái tim thèm lại lời thề Hóa Giang

gió đưa ông Trạng Bỉnh Khiêm

bấm tôi cái quẻ qui hoàn cố hương…