
Trong tình yêu không phải ai cũng may mắn sớm tìm được “một nữa” của cuộc đời mình, phải đến khi tuổi đã lớn họ mới tìm thấy được người mà họ yêu thương. Những bài thơ tình yêu dưới đây viết về những cuộc tình đó… Tình Muộn Màng!
TÌNH MUỘN – Thơ: Hoàng Hôn Tím
Ta gặp nhau đây… quá muộn màng
Tóc xanh đã nhạt bóng chiều loang
Lời yêu ngập ngừng…trong xa xót
Lá đổ miên man nhuộm úa vàng…
Ta đứng bên đời khóc chuyện xưa.
Niềm đau in dấu đã bao mùa.
Nghe lòng hanh hao sầu nắng muộn
Chiều buồn hiu hắt dưới cơn mưa
Hạt sầu gieo mãi nặng trong tim
Cõi vắng ta say giấc mộng chìm
Chia xa dòng đời thêm trống trãi
(Giờ đây đâu thể sống riêng mình)
Đến cuối con đường mới gặp nhau,
Đắng cay cạn chén khúc ly sầu.
Đành thôi lấp vùi niềm khao khát,
Nghe lòng dậy sóng buốt tim đau
Trời chiều buông nhẹ ánh thu xa
Ký ức mong manh đã nhạt nhòa
Người đi tháng ngày thêm hoang phế
Trái sầu rơi rụng ngỡ riêng ta.
ĐỪNG… – Thơ: Hòe Vũ Xuân
Ta gặp lại nhau quá muộn rồi
Đời người đã qua lá thu rơi
Tình cạn mất rồi còn đâu nữa
Chỉ có mảnh trăng với khoảng trời.
Dấu ấn tuối xuân đã lỡ rồi
Tình xuân không đâm lộc nẩy chồi
Ngày tháng qua đi còn đâu nữa
Lỡ làng duyên phận lá thu rơi.
Gặp lại nhau đây tại duyên trời
Tình đà đã muộn đó người ơi
Đang lúc xuân thì không gặp gỡ
Thu đã sắp tàn đông tới nơi.
Muộn đó nhưng mà có hơn không
Vẫn cố vun cho mối tơ hồng
Vẫn để vương mang đừng dứt bỏ
Đừng để rơi vào cõi hư không.
TÌNH MUỘN – Thơ: Diệp Ly
Từng mảnh vỡ ghim vào tim đau nhói
Cả cuộc đời lạc lối giữa mù sương
Còn gì không khi bóng ngã cuối đường
Hay nuối tiếc vấn vương tình không trọn?
Người yêu hỡi tim em tràn bão loạn
Một trời sầu dày dạn bởi đau thương
Cánh hoa tàn còn lại chút sắc hương
Có giữ được một thiên đường hạnh phúc?
Em đang mơ rượu nồng đêm hoa chúc
Một lần thôi trao hết một trời thơ
Tình của anh là giọt nước bất ngờ
Làm sống lại từng ước mơ khao khát.
Em đang mơ một đêm trăng bàng bạc
Đôi tâm hồn dào dạt mộng yêu đương
Mình dìu nhau qua ngang trái đoạn trường
Tình dẫu muộn yêu thương đâu đã muộn.
TÌNH MUỘN – Thơ: Tuyết Vân
Em vẫn biết tình mình không êm ả
Bởi gặp nhau khi đã quá muộn màng
Ánh mắt nhìn mà đã chót tơ vương
Gói con tim gửi lời thương trong đó
Kỷ niệm nào bay theo từng cơn gió
Để trong lòng bao nỗi nhớ đầy vơi
Từng đêm về trong khoảnh khắc đơn côi
Vẳng bên tai những lời yêu sâu lặng
Tình em đó ngọt ngào luôn dâng tặng
Bước đường đời yêu nhau mãi nghe anh
Tô thắm nồng cho tình mãi thêm xanh
Hãy cho em cùng sánh vai anh bước
Nhớ nghe anh trong dòng đời xuôi ngược
Ta một lòng giữ trọn mối tình si
Bao kỷ niệm trong lòng vẫn khắc ghi
Mãi trong tim một mối tình nguyên vẹn.
LỤC BÁT TÌNH MUỘN – Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Lá vàng rụng hết rồi anh
Xuân sang hoa nở trĩu cành đong đưa
Bên nhau mình mãi vui đùa
Ôm choàng hạnh phúc sớm trưa sum vầy.
Hương tình phảng phất ngất ngây
Lời thương câu nhớ chất đầy buồng tim
Thiếu nhau thì phải kiếm tìm
Trăm năm đừng để…như chim lạc đàn.
Một đời thương nhớ cưu mang
Nợ duyên vương vấn ngập tràn tình nhau
Trăm hoa đua nở khoe màu
Thủy chung giữ trọn trước sau một lòng.
Dẫu rằng tình muộn vẫn mong
Nắm tay thoát khỏi…giữa vòng trầm luân
Bao nhiêu năm đã ru buồn
Nhưng nay hạnh phúc tình luôn ngọt ngào.
GIỌT NẮNG HỒNG – Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Dòng thơ tình anh viết gởi tặng em
Khi Xuân đến bên thềm hoa đua nở
Tình muộn ơi từng giờ anh ôm nhớ
Muốn cùng em trả nợ đến cuối đời.
Mai Cúc Đào đang phơi sắc khắp nơi
Như nhắc nhở một thời luôn nhớ mãi
Dù trải qua năm tháng dài không ngại
Hay xót xa ngang trái chẳng nao lòng.
Nắng Xuân về anh ước vọng chờ mong
Dù hạnh phúc giữa dòng đời nghiệt ngã
Nhớ thương nhau tình thiết tha chẳng lạ
Muốn về chung! dành tất cả riêng mình.
Giọt sương còn đọng chiếc lá lung linh
Mặc Ong Bướm đong tình hoa bẽn lẽn
Mình bên nhau cùng nhìn Trăng sắp lặn
Trọn lời yêu…cho giọt nắng thêm hồng.
TÌNH MUỘN
Thơ: Kim Loan
Trời buồn đổ giọt châu sa
Cứ như nức nở chuyện ta với nàng
Cớ sao duyên phận bẽ bàng
Kẻ đây người đó hai đàng xa xôi
Em ơi lên tiếng đi thôi
Để cho anh khỏi mồ côi một mình
Dẫu sao cũng một cuộc tình
Trong ngăn tim nhỏ khắc hình giai nhân
Hoàng hôn níu gọi xa dần
Tìm anh thổn thức ngàn lần nhớ em.
THƯƠNG MUỘN – Thơ: Trúc Thanh
Ta gặp nhau khi nắng chiều ngả bóng
Anh luống tuổi đời và tóc chẳng còn xanh
Tình muộn màng nhưng đẹp đúng không anh
Em sẽ thủy chung dù không thành chồng – vợ
Trăm nỗi xót xa. Vạn lần trăn trở.
Tất cả không bằng một nỗi nhớ cho nhau
Đoạn đường đời anh đến trước, em sau
Tim vẫn nhịp chung một màu lý tưởng
Em sẽ bơ vơ nhìn về một hướng
Anh mãi trong em một hình tượng tôn thờ
Khi bóng anh khuất rồi chỉ còn lại bài thơ
Tín ngưỡng của đôi ta ở hai bờ số phận
Em quá yêu anh chứ tim nào bất cẩn
Tình đã trưởng thành trao nhận có sao đâu
Hạt bụi thời gian phủ tuyết trắng trên đầu
Tình yêu muộn là tình sâu… Anh nhỉ!
Theo Baithohay.com